+3

Startup - Làm sao để cân bằng được mọi thứ chap 1

Nếu có ai đó hỏi tôi điều gì khiến bạn phải hối tiếc nhất. Có lẽ đó là phải từ bỏ một thứ đã gắn bó với mình suốt gần 2 năm. Được làm điều mình thích, được kề vai sát cánh cùng những người ae là điều mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được.

Để tôi kể các bạn nghe câu chuyện này. Ngày xưa, khi tôi còn đang ngồi trên ghế nhà trường chúng tôi đã ấp ủ hoài bão sau này ra trường muốn trở thành những ông chủ trong lĩnh vực công nghệ. Thời sinh viên tôi đã chơi với một nhóm bạn rất thân, ngày nào cũng nói chuyện, học hành cùng nhau. Cuối tuần cả team rảnh lại rủ nhau đi trà chanh chém gió. Thế rồi những ngày tháng vui vẻ của chúng tôi cũng dần dần vơi đi, khi chúng tôi ai nấy đều tốt nghiệp ra trường. Thằng thì chọn cho mình con đường vào showbiz bằng cách sang jav đóng phim 😄. Còn lại 3 chúng tôi thì vẫn nuôi giấc mơ lớn làm ông chủ. Chung tôi giao ước rằng ra trường đi làm 1 năm, học hỏi kinh nghiệm và nạp thêm kiến thức rồi sau đó quay về làm việc cùng nhau. Thắm thoát ấy vậy 1 năm trôi qua, tôi đã làm việc khong ngừng nghỉ và tôi tin các bạn của tôi cũng thế. Khi chúng tôi thấy có lẽ đã đến lúc mình thực hiện những ấp ủ, hay nói cách khác là ước mơ thời còn sinh viên. Đó là trở thành những ông chủ của chính mình "Nói ông chủ thì nghe có vẻ sang chảnh nhưng thật ra là muốn được tự do làm mọi thứ ".

3 Chúng tôi quyết định thành lập cty TVN về công nghệ. Chúng tôi bắt đầu setup mọi thứ, lo giấy tờ thủ tục rồi cùng nhau tìm văn phòng tất cả gần như là hoàn tất. Thì tôi nhận được tin sét đánh, không thể tin được một người bạn trong team chúng tôi quyết định rút lui, từ bỏ mọi thứ với lí do không được gia đình chấp nhận. Xét cho cùng thì gia đình bạn cũng có cái lý của nó, chúng tôi còn rất trẻ lại chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc kinh doanh . Chúng tôi tôn trọng ý kiến cá nhân của nhau, vậy là còn 2 người chúng tôi, 1 là tôi và người còn lại là bạn tôi tên là C. Ngay sau cú sốc đó tôi có vẻ lạc qua hơn C, tôi động viên C rằng không sao cả "mình còn trẻ hãy cứ trải nghiệm đi". Thế rồi 2 chúng tôi bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên cho TVN, công việc, mọi thứ có vẻ hơi chậm hơn so với dự kiến, thay vì chúng tôi đã phân việc cho từng người từ trước thì nay tôi và C lại gánh thêm phần việc cho người bạn còn lại không thể tiếp tục đi chung con đường với chúng tôi.

Và rồi thời gian qua đi, chúng tôi đã quen dần công việc và quên đi sự vắng bóng người bạn ấy. Tôi và C lao đầu vào xây dựng hệ thống, chúng tôi mải mê với công việc, với mọi người thì có lẽ ngồi làm 8 tiếng mỗi ngày là kết thúc công việc tại đó. Nhưng đối với chúng tôi thì nó không dừng lại ở đó, mỗi ngày chúng tôi làm việc 13 đến 14 tiếng một ngày. Cũng sau gần 4 tháng thì cuối cùng chúng tôi đã xây dựng hoàn thành xong hệ thống. Việc tiếp theo là chúng tôi tìm khách hàng và trải nghiệm hệ thống. Bước đầu có vẻ khả quan khi hệ thống của chúng tôi được khách hàng phải hồi khá tích cực. Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và điều đó lại tiếp thêm động lực cho 2 đứa càng phải cố gắng hơn nữa. Khi chúng tôi có những đơn hàng đầu tiên,hai,ba ... Mọi thứ bắt đầu khiến chúng tôi không thể đáp ứng được nhu cầu của khách hàng. Chúng tôi cần thêm những người bạn mới, những người ae để sát cánh cùng nhau. Trong quá trình tuyển dụng tôi nhận ra một điều, kiến thức của bạn nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là bạn có thật sự gắn bó với nó lâu dài hay không. Chúng tôi cần những người ae đi được với nhau lâu dài, chứ không phải tìm những người đứng núi này trông núi nọ. Kiến thức của bạn ít thì bạn phải cố gắng rèn luyện và tích luỹ theo từng năm tháng. Tôi cá với các bạn là sau vài tháng thì exp của bạn sẽ tăng lên rõ rệt.

Sau những thành công bước đầu thì thị trường lại có dấu hiệu bão hoà. Điều đó cũng làm ảnh hưởng tới chúng tôi rất nhiều, ngày càng có nhiều đối thủ cạnh tranh hơn và đồng nghĩa với khách hàng của chúng tôi lại ít dần. Tôi và C cũng đã có những tính toán và chuyển mình cty theo một hướng khác. Nhưng để thay đổi mọi thứ thì quả là không dễ dàng chút nào, khi mà bạn cần phải tìm hiểu cộng nghệ mới và song song với điều đó là vốn của công ty càng ngày càng cạn dần. Điều mà làm cho tôi mất ngủ hàng đêm là làm cách nào để có thể vượt qua được nó. Tôi và C quyết định làm việc không lương và chắt chiu từng đồng lương ít ỏi cho những ae còn lại. Chúng tôi có thể đói, nhưng những người ae thì họ k được phép như chúng tôi. Mình nghĩ startup không đơn giản là có 1 ý tưởng tốt mà nó còn phải cần hội tụ nhiều yếu tố khác nữa thì mới có thể thành công được!. Mình viết văn không hay nên là xin phép ae viết ngắn gọn thôi 😄.

Và rồi giai đoạn bước ngoặc của cuộc đời tôi cũng đến, tôi cưới vợ và gia đình tôi chào đón 1 thiên thần nhỏ đến với thế giới. Dường như mọi thứ đến với tôi quá nhanh và nó khiến tôi trở mình không kịp. Từ việc tôi quen sống 1 mình và những đồng lương ít ỏi, nói thẳng ra là lúc có lúc không. Thì giờ đây mọi thứ sẽ khác, tôi đã có gia đình nhỏ và những đồng lương ít ỏi thế sẽ k đủ sống cho cả gia đình. Vợ tôi thì đang thời kì chăm sóc con nhỏ, mọi việc tôi phải lo toan hết. Ngày tháng cứ thế trôi đi và khi mọi thứ đã trở nên bất cân bằng thì giờ đây tôi không còn giữ được cái đầu tỉnh táo. Khi mà có quá nhiều thứ phải nghĩ trong đầu khiến tôi lâm vào tình trạng mệt mỏi. Tôi không còn giữ được lửa cho công việc như ngày mới bắt đầu, mọi thứ đang dần dần mất kiểm soát. Tôi đã nghiệm ra một điều là khi mà trong đầu bạn có cả tỷ thứ để lo thì cái đầu của tôi sẽ Không còn sự sáng tạo cho công việc. Mà giai đoạn chuyển hướng đi của công ty lại cần thứ mà bây giờ tôi không còn chỗ trống trong đầu. Nhiều đêm dài tôi đã mất ngủ suy nghĩ về điều mà thật sự ngay lúc này mình đang cần là gì. Tôi thật sự cảm thấy mông lung không biết mình nên phải làm gì tiếp theo. Người hiểu tôi ngay lúc này thì không ở cạnh tôi. Vợ tôi vẫn luôn là động lực cho tôi tiếp tục và cố gắng mỗi ngày. Người vợ tuyệt vời luôn san sẻ khó khăn cùng tôi là điều mà tôi có lúc này. Đúng là món quà vô giá mà ông trời đã ban cho tôi. Để giảm bớt chi phí vợ cùng con gái yêu của tôi đã về bà ngoại một thời gian. Nhưng những ngày tháng không có vợ và con gái tôi quả thật là ác mộng. Sau giờ làm việc mệt mỏi thì thứ mà mang lại niềm vui cho tôi mỗi ngày là được chơi đùa với con gái, bên gia đình. Nhưng niềm vui đó giờ đây đã tạm gác lại, tôi về nhà đối diện với bốn bức tường và suy nghĩ về cuộc đời. Hừm nghe thì có vẻ như kiểu tôi trải đời kinh lắm trông khi số tuổi của tôi mới chớm một phần tư cuộc đời. Mọi thứ áp lực ngày một nhiều, gia đình bạn bè, tất tần tật đều đang hướng về tôi. Và những ngày tháng dài cứ đeo đuổi tôi, cho đến một ngày tôi đã ra quyết định.

Ngày ra quyết định tôi đã nghỉ làm và đi dạo chơi một vòng hà nội. Ở đâu đó khi dòng người đang tấp nập, người thì đưa con đi học, người thì ngược xuôi đi làm. Mọi thứ xung quanh tôi lại khác với tâm trạng tôi lúc này. Thong dong những bước chân trên phố đi bộ ở Hồ Gươm, đâu đó tôi đã bắt gặp được những hình ảnh khác nhau khiến cuộc sống này trở nên muôn màu hơn. Tôi chọn cho mình quán cà phê view ra hồ rất đẹp, buổi sáng với những khúc nhạc nhè nhàng cùng cốc cà phê nóng của tiết trời se lạnh giao mùa báo hiệu mùa thu đã đến. Mùa thu Hà Nội thật tuyệt đẹp, nó khiến con người mình trở nên bay bổng hơn. Tôi chả biết từ bao giờ mà mình có cảm giác muốn lưu lại một thứ gì đó. Nó trái ngược hoàn toàn với nghề nghiệp của tôi, thay vì những dòng code khô khan, khó hiểu thì giờ đây tôi lại ngồi đây tự sự về những điều mà tôi còn nuối tiếc. Điều mà bấy lâu nay trong lòng tôi chưa từng trải lòng với một ai hết, kể cả người bạn cùng chăn gối với tôi. Không phải vì tôi không muốn nói ra cho nhẹ lòng mà đơn giản tôi không muốn cô ấy phải suy nghĩ quá nhiều. Nhìn thân hình của vợ tôi ngày càng gầy đi mà tôi thương vợ tôi nhiều lắm. Đấy nuôi con nhỏ vất vả lắm các ông à, thế nên các ông hãy bớt chút thời gian và lo lắng cho vợ mình. Thay vì những cuộc nhậu sau giờ làm hay những thứ sở thích của mình thì các ông nên hạn chế lại và dành nhiều thời gian cho vợ con.

Thôi có lẽ bài viết cũng khá dài rồi tôi xin dừng lại tại đây, cảm ơn ae đã bớt chút thời gian đọc đến đoạn này 😄. Lần sau tôi rảnh ngồi kể nốt chuyện cho ae hóng.

Nếu có ai đó hỏi tôi điều gì khiến bạn phải hối tiếc nhất. Có lẽ đó là phải từ bỏ một thứ đã gắn bó với mình suốt gần 2 năm.


All rights reserved

Viblo
Hãy đăng ký một tài khoản Viblo để nhận được nhiều bài viết thú vị hơn.
Đăng kí