Nếu một việc là khó khăn, sao phải đâm đầu?
Đã khá lâu rồi mình mới viết lại, nay buồn vì không rủ được ai đi uống chung nên xách máy ra chia sẻ vài dòng
Hồi nhỏ mẹ mình có dạy việc học là như này
Nếu con không cố gắng học tập hơn thì chắc chắn con sẽ bị tụt lại
Mình trả lời “Thì con học y chang như bình thường thì vẫn như vậy chứ sao mà bị tụt lại được?”. Uh mình vẫn nghĩ lời khuyên của mẹ là “xà lơ” cho tới khi mình… học ngu. Lúc nào cũng tư tin là mình học giỏi, nếu có lỡ học ngu vài buổi thì tự học lại sẽ theo kịp, nhưng khoảng thời gian cấp 2 của mình, mình bị tụt lại thật và mọi chuyện cũng không sảy ra trong vài buổi mà mình có thể theo kịp trở lại.
Mình đã nghỉ việc vào cuối tháng 2, cũng có thời gian đi gặp và nói chuyện với nhiều người, tâm sự với mẹ nhiều hơn. Bắt đầu thấy rằng tính hình kinh tế ảnh hưởng tới nhiều người quá, ai cũng khó khăn.
Người bị layoff thì mãi chưa tìm được công việc mới; người chưa bị layoff thì lo lắng có bị layoff không; người được chốt ở lại thì phải gánh công việc bằng 2-3 người trước đây; người muốn nhảy việc thì lại thôi, cố thêm xíu nữa đợi tình hình ổn định rồi tính tiếp,… Vậy mà mình lại chọn nghỉ việc, ở một trạng thái mà một thằng mình đã hằng mơ ước rất lâu. Có mức lương cũng khá …dư, có công việc được đồng nghiệp tôn trọng, làm ở công ty mà nói ra hầu như ai cũng biết tới, sáng làm tối chill, không quá áp lực, nghỉ unlimited. Không biết bản thân mình quá láo, quá liều, hay là quá ảo tưởng về năng lực?!?! Mình cũng chả biết 🤨
Nhưng chặng đường của mình mỗi lần khiến mình đạt tới trạng thái gọi là công việc ổn định thì mình lại cảm thấy trống rỗng. Mình chỉ biết là mình là một thằng hay chán, mà mỗi lần trống rỗng như vậy thì mình thường thả rơi bản thân vào những thứ khó khăn.
Ủa vậy mình là thằng thích khó khăn? Không, có ai thích khó khăn đâu, mình cũng vậy. Chỉ là mình tin nếu cuộc sống kiểu gì không up and down, kiểu gì cũng có lúc sấp mặt thôi, thôi thì lựa chọn tự sấp mặt trước, biết đâu sau này ngửa mặt lên trời hét lên “hận đời vô đối?”
Chuyện là chú gà hàng ngày được mang đồ ăn, nước uống tới tận miệng. Thích ngủ thì ngủ mà thích a á ớ thì a á ớ. Chú gà mỗi ngày đều enjoy cuộc sống, ngỡ đây là thiên đường của đời mình rồi… cho tới khi được bế đi.
Có người làm film về kiểu này luôn rồi nhá - Phi đội gà bay - Chicken run
Oh có khi nào cuộc sống của mình cùng giống như chú gà kia, quá nhỏ bé, hạn hẹp để biết được thứ mình được trao cho là thiên đường hay là … thiên thu.
Có chăng khác nhau là, bạn chọn chủ động úp mặt để sau này có cơ hội ngửa mặt hay bạn chọn cứ ngửa mặt rồi tới một lúc nào đó đời nó vã cho. Và nhiều khi không còn cơ hội để có thể ngửa mặt thêm một lần nào nữa.
Thực ra mình cũng gặp nhiều người lựa chọn cứ an toàn như vậy, nhưng mọi người đều có một trạng thái là “Mình thấy cái gì cũng thiếu thiếu một xíu”. Oh, vậy có khi khác nhau ở chỗ lựa chọn trạng thái không chắc chắn hay chọn trạng thái không bằng lòng.
Nếu một việc là khó khăn, đâm đầu hay không? Có lẽ nên chuyển thành câu hỏi: bạn chấp nhận bản thân ở trạng thái không chắc chắn hay không bằng lòng. Và không có cái nào tốt hơn cái nào, có bạn mới biết thôi. Anyway, your life your choice.
Kì này hay được nghe anh kia nói về phật giáo, có nói với mình rằng “Ai cũng muốn được hạnh phúc, nhưng lại không chịu được trạng thái không hạnh phúc”
Chà cuộc sống thì giống làm phần mềm quá, đều phải Trade off. Vậy bạn chọn hy sinh điều gì, để có điều gì?
All rights reserved