Không phải ngày nào cũng tốt
This post hasn't been updated for 3 years
Chào mọi người, lại là mình đây.
Tuần vừa rồi mình bị ốm, không làm được gì nhiều. Rảnh nên lảm nhảm với các bạn. Đây lại là một bài viết không có hàm lượng kĩ thuật. Các bạn rảnh thì đọc thư giãn.
Mình không biết các bạn thế nào, nhưng mình là một đứa khá là ...cứng đầu. Nói sao nhỉ, ví dụ như trước mặt là một đống phân, thì thay vì đi vòng qua đống phân (một việc thông minh, hiển nhiên), mình sẽ đâm thẳng vào đống phân, đạp lên nó, rồi mới nói: Ừ, đây là một đống phân.
Với một tính cách dở người như thế, Mình còn được bonus đi kèm với tính ... ganh đua. May mắn là mình không ganh đua với người khác. Hồi mình 10 tuổi, do hoàn cảnh gia đình, mình không có bất cứ thứ gì để giải trí ngoài sách. Vì nó rẻ. Mình nhớ ở chỗ mình hồi đó người ta có những xe sách bán sách, báo truyện cũ. Mỗi lần mình được cho 1 - 2000 tiền quà là mình lao ra đó. Mua được hẳn 5 - 6 quyển truyện, báo Hoa Học Trò, Tuổi Trẻ Cười vân vân. Ôi, sướng rên lên được. Nên từ hồi biết đọc sách, mình dành đa số thời gian đi mua và đọc. Mình đọc sách như cave, không kén chọn, sách cách mạng, sách lịch sử, truyện tranh, tạp chí. Trên trời dưới bể. Gì mình cũng đọc.
Chết, lan man quá.
Quay lại chủ đề chính, ngay từ hồi bé, mình không có tính ganh đua với người khác. Vì mình nghĩ mình chẳng có gì để so bì với người khác. Không cao, không thấp, không thông minh, cũng chẳng ngu xuẩn. Hoàn cảnh gia đình cũng bình thường. Mọi thứ đều bình thường. So làm gì, mệt sức ra. Mà kể cả có hơn người ta rồi có làm gì được người ta? Cái quan niệm này được hình thành từ hồi mình 13 tuổi, đọc quyển: Đức phật và Nàng. Trong sách có đoạn gì mà:
Tức người khác mà không làm gì cả, cũng giống như uống thuốc độc rồi mong người ta chết.
(Chẳng biết có đúng nguyên tác không, tại cũng 10 mấy năm rồi).
Mình giữ cái quan điểm đó cho đến ngày mình bay sang bên này.
Hồi đó mình làm bồi bàn, cùng một anh người Việt Nam. Anh này xịn lắm. Làm gì cũng gọn gàng, đâu ra đấy. Có những ngày bọn mình làm xong là 11 giờ đêm ( Mình không biết ở Việt Nam sao, bên này bồi bàn đa số làm từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, nhà hàng mình hồi đó thì làm tới 11 giờ), mình vẫn thấy anh ấy lúi húi xếp nước vào tủ lạnh. Có lần mình hỏi, sao anh làm chăm thế, lương cũng có thế thôi mà. Thì anh ấy nhìn mình, nói một câu mà mình nghĩ chắc mình chẳng bao giờ có thể quên:
Cậu nhớ nhé, tất cả những gì chúng ta làm, đều là vì bản thân chúng ta.
Lúc đó là 12 giờ đêm, bọn mình đang ăn gà rán KFC và uống bia chỗ công viên, anh nói bằng tiếng anh ( bọn mình hay dùng tiếng anh cho vui, cũng dễ nói chuyện hơn, chẳng hiểu sao. Chắc tại vì ít nhân xưng), giọng anh văng vẳng.
Đêm đó mình không ngủ.
Mình nhận ra ừ nhỉ. Tất cả mọi thứ mình làm là do mình, vì mình, cho mình. Tại sao mình luôn laid-back (mình không biết tìm từ tiếng Việt nào cho hợp nghĩa). Ừ thì mình không ganh đua với người khác, nhưng mình phải ganh đua với bản thân mình chứ. Mình phải cố lên chứ. Nó là cho MÌNH mà.
Một thời gian sau thì mình nghỉ việc, Ôn tập, thi trúng tuyển vào một công ty IT, bắt đầu công việc internship đầu tiên.
Thời điểm đó, mình học rất nhiều, đôi lúc ngủ lại công ty. Học ở trường lẫn ở công ty tới 1 2 giờ đêm là chuyện thường. Mình cũng bắt đầu nghiêm túc với việc tập luyện, ăn uống. Mình tập 6-7 ngày một tuần, không nghỉ. Ăn uống tính toán kcal in out. Buồn cười nhất là khi mình đi bar với các bạn. Khi mà chúng nó toàn gọi shots, cocktail thì mình gọi ... nước lọc. May mắn không uổng công mình chăm sóc cơ thể, mình có một làn da tốt, một cơ thể khỏe mạnh, vạm vỡ. Một trí óc tốt.
Mình nghiện tập luyện, nghiện học tập, nghiện phát triển bản thân.
Rồi đến hai năm gần đây.
Hai năm trở lại đây, mình bị trượt khá nhiều interview. Mình ôn tập nhiều, chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn trượt. Mình có thi vài certificate, cũng chẳng ăn thua. Đi kèm với đó là trong hai năm này mình thường xuyên bị ốm. Lúc thì đau dạ dày, lúc thì nhiễm trùng. Nhiễm trùng cũng kì lắm. Bạn có thể bị nhiễm trùng bởi bất cứ thứ gì. Ví như bạn xì mũi quá mạnh? Chúc mừng, bạn tạo ra một vết xước trong mũi khiến bacteria chui vào làm bạn bị infected: rhinosinusitis. Bạn chẳng may cắt vào tay? Chúc mừng, hydro perox dil 3%, antibiotic mà dùng. Bạn tin rằng cứ cái gì màu xanh là nhiều fiber? Chúc mừng, bạn ăn thiếu fiber, dẫn đến tiêu hóa kém. Bạn deadlift, vô tình trật tay, lệch kĩ thuật? Chúc mừng, đau lưng. Bạn power clean sai cách, chúc mừng, trệch khớp vai.
Thường thì mình sẽ không để cho ai biết những vấn đề của mình. Ai hỏi thì mình cười, bảo tao khỏe, tao ổn. Không có vấn đề gì hết. Tao làm được. Mình đẩy vấn đề của bản thân vào trong một cái ngóc ngách sâu thật là sâu mà quên nó đi.
Nhưng nó vẫn ở đó. Và thâm tâm, mình oán trách. Mình oán trách tại sao mình chăm sóc sức khỏe đến thế mà vẫn không tránh khỏi những ốm đau bệnh tật. Mình oán trách tại sao học hành chuẩn bị chăm chỉ đến thế mà vẫn không thành công. Mình nhìn mình, rồi mình nhìn mọi người xung quanh. Rồi mình oán trách.
GIờ các bạn hẳn đang nghĩ, ờ rồi ... ý mày sao? Ý mày là dù cố gắng thế nào đi nữa cuộc đời vẫn tệ à?
Ờ ...
Ý mình là, không phải ngày nào cũng sẽ là một ngày tốt. Sẽ có những ngày xấu trời, sẽ có những ngày bạn ốm, sẽ có những ngày mà dù bạn đã làm hết khả năng của mình, nó vẫn tệ. And that's alright!
Don't be to hard on yourself. As long as there is a desire and effort to grow and to change. Have a bad day is ok.
Sau mỗi lần thất bại mình lại học được cái gì đó, và giờ mình cũng đã có một công việc mới. Sau mỗi lần ốm mình lại khỏe mạnh trở lại, học thêm được chút ít bài học để chăm sóc bản thân. Vậy nên đừng lo, mọi chuyên sẽ ổn thôi. Ngày xấu sẽ qua, ngày tốt sẽ đến.
Vậy thôi, chào các bạn nhé. Và ờ ... have a good day!
Somewhere, xx-xx-2021
Rice
All Rights Reserved