+11

Hiểu Scope và Context trong JavaScript

Scope và context là những đặc điểm độc nhất của JavaScript. Function có thể được áp dụng cho nhiều context và scope có thể được đóng gói. Tuy nhiên, điều này cũng là nguồn cơn gây nhầm lẫn cho rất nhiều developer. Sau đây là phần giải thích toàn diện về scope và context, sự khác biệt và cách các design pattern sử dụng chúng.

Context vs. Scope

Điều đầu tiên là phải phân biệt: contextscope là 2 khái niệm khác nhau. Tôi thấy rất nhiều developer nhầm lẫn 2 thuật ngữ này trong một thời gian dài (bao gồm cả tôi).

Mỗi khi function được gọi thì có cả scopecontext kết hợp với nó. Về cơ bản, scope là dựa trên function, còn context dựa trên object. Nói cách khác, scope liên quan đến việc function truy xuất biến khi nó được gọi. Còn context luôn chỉ đến giá trị của từ khóa this tham chiếu đến object sở hữu đoạn code đang được thực thi.

Variable Scope

Một biến có thể được định nghĩa trong phạm vi cục bộ (local scope) hoặc toàn cục (global scope), thiết lập khả năng truy cập biến từ các phạm vi khác nhau. Bất kỳ biến toàn cục (tức là những biến khai báo ngoài phạm vi của function) sẽ tồn tại suốt thời gian chạy và được truy cập và chỉnh sửa từ bất kỳ phạm vi nào. Biến local chỉ tồn tại trong phần thân hàm nơi nó được định nghĩa và có phạm vi khác nhau tùy theo cuộc gọi hàm. Ở đó nó chỉ có thể gán giá trị, truy xuất vào thao tác chỉ trong cuộc gọi đó và không thể được truy xuất bên ngoài hàm.

ECMAScript 6 (ES6/ES2015) giới thiệu 2 từ khóa là letconst cho phép khai báo biến cục bộ của một block scope. Tức là biến được giới hạn trong phạm vi của block nơi nó được định nghĩa, chẳng hạn như trong câu lệnh if hoặc vòng lặp for. Điều này trái ngược với việc khai báo biến sử dụng từ khóa var, khi đó ta có thể truy cập biến ngoài block nó định nghĩa. Sự khác biệt giừa letconstconst là khai báo tham số, tức giá trị đã gán cho biến sẽ không thể thay đổi.

“this” Context là gì

Context (hay ngữ cảnh) thường được xác định bằng cách gọi hàm. Khi một hàm được gọi như một phương thức của object, this sẽ là đối tượng đó.

var obj = {
    foo: function() {
        return this;   
    }
};

obj.foo() === obj; // true

Nguyên tắc này cũng đúng khi gọi hàm bằng từ khóa new để tạo một thực thể của đối tượng. Khi gọi theo cách này, giá trị của this trong phạm vi của hàm sẽ là thực thể vừa tạo:

function foo() {
    alert(this);
}

foo() // window
new foo() // foo

Khi được gọi như một unbound function, this mặc định trỏ đến ngữ cảnh toàn cục hoặc window object trong trình duyệt. Tuy nhiên, nếu function được thực thi ở strict mode thì context mặc định là undefined.

P/S: tham khảo thêm ở https://developer.mozilla.org/en-US/docs/Web/JavaScript/Reference/Operators/this

Ngữ cảnh thực thi (Execution Context)

JavaScript là ngôn ngữ đơn luồng (single thread), nghĩa là chỉ một tác vụ được thực thi tại một thời điểm. Khi trình thông dịch JavaScript thực thi đoạn code, nó mặc định nằm trong ngữ cảnh thực thi toàn cục (global execution context). Mỗi lần gọi hàm sau đó sẽ tạo một ngữ cảnh thực thi mới.

Đây là nơi thường bị nhầm lẫn, thuật ngữ "execution context" là để chỉ scope chứ không phải context như đã nói. Đây là tên quy ước được định nghĩa bởi ECMAScript nên chúng ta phải chấp nhận.

Mỗi lần một ngữ cảnh thực thi mới được tạo, nó sẽ nằm phía trên cùng execution stack (1). Trình duyệt sẽ luôn thực thi ngữ cảnh nằm ở trên cùng của execution stack. Mỗi khi hoàn thành, nó được xóa khỏi stack và trở lại ngữ cảnh thực thi phía dưới. Về logic, một bộ ngữ cảnh thực thi đang hoạt động sẽ tạo thành một stack. Đáy của stack này luôn luôn là ngữ cảnh thực toàn cục (global context), còn ở trên cùng là ngữ cảnh thực thi hiện tại.

Một ngữ cảnh thực thi được chia thành 2 pha: tạo và thực thi. Ở pha tạo, trình thông dịch sẽ tạo một đối tượng biến (variable object) chứa tất cả các biến, khai báo hàm, tham số được định nghĩa trong ngữ cảnh thực thi. Từ đó scope chain được khởi tạo, và giá trị của this được xác định sau cùng. Ở pha thực thi, code được thông dịch và chạy.

Scope Chain

Với mỗi ngữ cảnh thực thi sẽ có một scope chain đi kèm. Scope chain chứa đối tượng biến mà ta đề cập ở trên (chứa biến, khai báo hàm, ...). Nó được dùng để xác định việc truy cập các biến và định danh. Ví dụ:

function first() {
    second();
    function second() {
        third();
        function third() {
            fourth();
            function fourth() {
                // do something
            }
        }
    }   
}
first();

Thực thi đoạn code trên sẽ có kết quả là các hàm lồng nhau được thực thi. Lúc này scope chain, từ trên xuống dưới là: hàm thứ 4, 3, 2, 1, và global. Hàm thứ 4 có thể truy xuất đến biến toàn cục và tất cả các biến được định nghĩa trong 3 hàm kia, và tất nhiên của cả chính nó nữa.

Xung đột tên biến giữa các ngữ cảnh thực thi được giải quyết bằng cách dựa theo scope chain, đi từ local đến global. Nói một cách đơn giản, mỗi lần bạn thử truy cập biến trong ngữ cảnh thực thi của hàm, quá trình tìm kiếm sẽ bắt đầu với đối tượng biến của hàm đó. Nếu không tìm được thì nó sẽ tìm kiếm tiếp ở scope chain, kiểm tra trong đối tượng biến của ngữ cảnh thực thi xem có biến đó hay không.

Closures

Truy cập biến ngoài lexical scope tạo ra một closure. Nói cách khác, closure được tạo thành khi một function được định nghĩa trong một function khác, cho phép truy cập đến biến của function bên ngoài (outer function). Function bên trong được trả về cho phép ta giữ được quyền truy cập đến biến cục bộ, tham số của outer function. Cách đóng gói này cho phép ta ché giấu và bảo tooàn được ngữ cảnh thực thi khỏi scope bên ngoài, trong khi vẫn có một public interface và vẫn có thể tiếp tục thao tác lên nó. Hãy xem ví dụ sau:

function foo() {
    var localVariable = 'private variable';
    return function() {
        return localVariable;
    }
}

var getLocalVariable = foo();
getLocalVariable() // "private variable"

Một trong những kiểu closure phổ biến là module pattern; nó cho phép ta mô phỏng biến public, private:

var Module = (function() {
    var privateProperty = 'foo';

    function privateMethod(args) {
        // do something
    }

    return {

        publicProperty: '',

        publicMethod: function(args) {
            // do something
        },

        privilegedMethod: function(args) {
            return privateMethod(args);
        }
    };
})();

Module được thực thi ngay khi trình biên dịch thông dịch nó, bằng dấu () ở cuối hàm. Những member sẵn có ngoài ngữ cảnh thực thi của closure là phương thức và thuộc tính public nằm trong đối tượng trả về. Tuy nhiên, tất cả các thuộc tính và phương thức private vẫn tồn tại xuyên suốt ứng dụng, nghĩa là các biến private vẫn có thể được tương tác thông qua các phương thức public.

Một kiểu khác của closure gọi là immediately-invoked function expression (IIFE), tức là một anonymous function được thực thi ngay lập tức:

(function(window) {
          
    var foo, bar;

    function private() {
        // do something
    }

    window.Module = {

        public: function() {
            // do something 
        }
    };

})(this);

Biểu thức này hữu ích nhất khi bảo toàn được global namespace vì bất kỳ biến khai báo trong hàm sẽ cục bộ với closure nhưng vẫn tồn tại trong thời gian thực thi. Đây cũng là phương thức đóng gói mã nguồn phổ biến của ứng dụng và framework, chỉ public một giao diện để tương tác.

Call và Apply

Đây là hai phương thức sẵn có cho tất cả các hàm, cho phép bạn thực thi bất cứ hàm nào trong bất cứ ngữ cảnh mong muốn. Hàm call yêu cầu tham số được liệt kê tường mình, trong khi hàm apply cho phép bạn truyền tham số như array:

function user(firstName, lastName, age) {
    // do something 
}

user.call(window, 'John', 'Doe', 30);
user.apply(window, ['John', 'Doe', 30]);

Kết quả của 2 hàm trên giống nhau, hàm user được gọi ở window context và được cung cấp 3 tham số giống nhau.

ECMAScript 5 (ES5) giới thiệu phương thức Function.prototype.bind được dùng để thao tác context. Nó trả về một hàm mới liên kết vĩnh viễn với tham số đầu tiên của bind, bất chấp việc hàm đó được dùng ra sao.

if(!('bind' in Function.prototype)){
    Function.prototype.bind = function() {
        var fn = this;
        var context = arguments[0];
        var args = Array.prototype.slice.call(arguments, 1);
        return function() {
            return fn.apply(context, args.concat([].slice.call(arguments)));
        }
    }
}

Nó thường dùng ở nơi context bị mất: hướng đối tượng và xử lý sự kiện

function Widget() {
    this.element = document.createElement('div');
    this.element.addEventListener('click', this.onClick.bind(this), false);
}

Widget.prototype.onClick = function(e) {
    // do something
};

Tổng kết

Hiểu được những khái niệm này rất cần thiết trước khi tiếp cận đến design pattern, vì scopecontext đóng vai trò cơ bản trong JavaScript hiện đại. Dù ta đang nói về closure, hướng đối tượng và kế thừa,... thì contextscope đều đóng một vai trò quan trọng. Nếu mục tiêu của bạn là master JavaScript thì scopecontext nên là điểm bắt đầu.

Dịch: http://ryanmorr.com/understanding-scope-and-context-in-javascript

(1) Execution stack: hay còn gọi là call stack, nó liên quan đến event loop, callback queue và cách JavaScript thực thi tác vụ bất đông bộ (dù bản thân nó là ngôn ngữ single-thread), mình sẽ nói ở một bài khác.


All rights reserved

Viblo
Hãy đăng ký một tài khoản Viblo để nhận được nhiều bài viết thú vị hơn.
Đăng kí