+1

5 cách tiếp cận AutoLayout trong Swift

Đây là bài dịch từ trang medium.com. Mời các bạn xem bài gốc tại đây: https://medium.com/better-programming/5-auto-layout-approaches-at-swift-b229cf396ee2

Để tạo giao diện người dùng thích ứng với những thay đổi về kích thước màn hình và hướng của thiết bị, chúng ta sử dụng Auto Layout, hệ thống bố cục dựa vào các ràng buộc. Bài viết này cung cấp tổng quan về năm cách tiếp cận khác nhau để thêm các ràng buộc bằng mã.


Tại sao lại sử dụng Auto Layout

Nếu không có Auto Layout vị trí của các subview trên một view sẽ được cố định. Nếu chúng ta đặt một subview có màu nền là đỏ vào trung tâm của iPhone 11, thì điểm trung tâm view màu đỏ này sẽ có vị trí cố định là (207, 448) vì iPhone 11 có kích thước chiều ngang là 414 points (tức 828 pixels) và kích thước chiều dọc là 896 points (tức 1792 pixels).

Khi chạy ứng dụng trên iPhone SE, 8, 12 và iPad Pro, chúng ta sẽ thấy view màu đỏ không còn ở chính giữa màn hình nữa.

Khi chúng ta quay màn hình trên iPhone 11 view màu đỏ cũng sẽ chạy ra khỏi màn hình.


1. Sử dụng NSLayoutConstraint

NSLayoutConstraint xách định mối quan hệ giữa 2 đối tượng giao diện bằng một phương trình tuyến tính có định dạng như sau: item1.attribute1 = multiplier × item2.attribute2 + constant

  • attribute1attribute2 là các biến mà Auto Layout có thể điều chính khi giải quyết các ràng buộc này. Ví dụ các thuộc tính của 1 ràng buộc như: left, right, top, bottom, leading, trailing, width, height, centerX, centerY, lastBaseLine...
  • multiplierconstant xác định vị trí tương đối của hai thuộc tính.

Ví dụ khi đặt 1 subview lên một view khác, chúng ta sẽ sử dụng đoạn mã sau để thêm Auto Layout cho subview đó như sau:

private func addConstraintUsingNSLayoutConstraint() {
    subView.translatesAutoresizingMaskIntoConstraints = false

    // X Constraint
    let centerXConstraint = NSLayoutConstraint(
        item: subView,
        attribute: .centerX,
        relatedBy: .equal,
        toItem: view,
        attribute: .centerX,
        multiplier: 1,
        constant: 0
    )
    
    // Y Constraint
    let centerYConstraint = NSLayoutConstraint(
        item: subView,
        attribute: .centerY,
        relatedBy: .equal,
        toItem: view,
        attribute: .centerY,
        multiplier: 1,
        constant: 0
    )
    
    // Width Constraint
    let widthConstraint = NSLayoutConstraint(
        item: subView,
        attribute: .width,
        relatedBy: .equal,
        toItem: view,
        attribute: .width,
        multiplier: 0.5,
        constant: 0
    )
    
    // Height Constraint
    let heightConstraint = NSLayoutConstraint(
        item: subView,
        attribute: .height,
        relatedBy: .equal,
        toItem: nil,
        attribute: .notAnAttribute,
        multiplier: 1,
        constant: 100
    )
    
    view.addConstraints([
        centerXConstraint,
        centerYConstraint,
        widthConstraint,
        heightConstraint,
    ])
}
  • Thiết lập translatesAutoresizingMaskIntoConstraintsfalse với mục đích bỏ qua các tác dụng của auto-resizing mask. Nó cũng sẽ bỏ qua việc thay đổi kích thước và vị trí của view bằng cách sử dụng các thuộc tính frame, boundscenter.
  • Đoạn mã trên tạo các ràng buộc: width, height, centerX, và centerYbằng cách xác định vị trí tương đối của các thuộc tính này.

2. Sử dụng ngôn ngữ định dạng trực quan (Visual Format Language)

Hầu hết các ràng buộc hữu ích trong giao diện người dùng có thể được thể hiện bằng cách sử dụng Ngôn ngữ Định dạng Trực quan. Cú pháp của ngôn ngữ định dạng trực quan cho Auto Layout tại đây.

private func addVisualFormatLanguage() {
    subView.translatesAutoresizingMaskIntoConstraints = false
    let views: [String: Any] = ["superView": view!, "view": subView]
    let metrics = ["width": view.frame.width / 2]
    let horizontalConstraints = NSLayoutConstraint.constraints(
        withVisualFormat: "H:[superView]-(<=0)-[view(width)]",
        options: .alignAllCenterY,
        metrics: metrics,
        views: views
    )
    let verticalConstraints = NSLayoutConstraint.constraints(
        withVisualFormat: "V:[superView]-(<=0)-[view(100)]",
        options: .alignAllCenterX,
        metrics: nil,
        views: views
    )
    view.addConstraints(horizontalConstraints)
    view.addConstraints(verticalConstraints)
}
  • view xác định cặp khóa-giá trị của mỗi view trong hệ thống thứ tự các view.
  • Chúng ta dùng metrics để tính widthmột cách tự động.
  • H chỉ định đây là ràng buộc theo chiều ngang và V chỉ chiều dọc.

3. Sử dụng AutoresizingMask

AutoresizingMask xác định cách mà đối tượng sẽ tự thay đổi kích thước khi kích thước của superview của nó thay đổi. Khi kích thước của một view thay đổi, nó sẽ tự động thay đổi kích thước của các subview theo auto-resizing mask của subview đó. Bạn chỉ định giá trị của auto-resizing mask này bằng cách kết hợp các hằng số được mô tả trong UIView.AutoresizingMask bằng cách sử dụng toán tử OR. Việc kết hợp các hằng số này cho phép bạn chỉ định kích thước nào view sẽ rộng ra hoặc thu nhỏ so với superview. Theo tài liệu dành cho nhà phát triển của Apple.

private func addAutoresizingMask() {
    subView.translatesAutoresizingMaskIntoConstraints = true
    subView.bounds = CGRect(
        x: 0,
        y: 0,
        width: 207,
        height: 100
    )
    subView.center = CGPoint(
        x: view.bounds.midX,
        y: view.bounds.midY
    )
    subView.autoresizingMask = [
        .flexibleLeftMargin,
        .flexibleRightMargin,
        .flexibleTopMargin,
        .flexibleBottomMargin
    ]
}
  • Để sự dụng AutoresizingMask, quan trọng chúng ta phải thiết lập translatesAutoresizingMaskIntoConstraintstrue
  • Chúng ta chỉ định kích thước và vị trí cho subView
  • Chúng ta để các lề của subView linh hoạt ở top, left, rightbottom để giữ cho kích thước của nó không đổi và luôn ở trung tâm của superview.

4. Sử dụng NSLayoutAnchor

NSLayoutAnchor xây dựng ràng buộc bằng cách bắt đầu với một đối tượng dạng view và chọn một trong các thuộc tính neo của đối tượng đó. Các thuộc tính này tương ứng với các giá trị NSLayoutConstraint.Attribute chính được sử dụng trong Auto Layout và cung cấp một lớp con NSLayoutAnchor thích hợp để tạo các ràng buộc cho thuộc tính đó. Theo tài liệu dành cho nhà phát triển của Apple.

private func addNSLayoutAnchor() {
    subView.translatesAutoresizingMaskIntoConstraints = false
    
    NSLayoutConstraint.activate([
        subView.heightAnchor.constraint(equalToConstant: 100),
        subView.widthAnchor.constraint(equalTo: view.widthAnchor, multiplier: 0.5),
        subView.centerYAnchor.constraint(equalTo: view.centerYAnchor),
        subView.centerXAnchor.constraint(equalTo: view.centerXAnchor),
    ])
}

5. Sử dụng intrinsicContentSize

intrinsicContentSize là một thuộc tính get-only của UIView

Nó cho phép một view tùy chỉnh giao tiếp với hệ thống bố cục kích thước cái mà kích thước của nó dựa trên nội dung. Kích thước nội tại này phải độc lập với khung nội dung bởi vì không có cách nào để giao tiếp động khi chiều rộng thay đổi tới hệ thống bố cục dựa trên chiều cao đã thay đổi. Cách duy nhất để sử dụng intrinsicContentSize là tạo một lớp mới kế thừa UIView. Theo tài liệu dành cho nhà phát triển của Apple.

class CustomView: UIView {
    override var intrinsicContentSize: CGSize {
        return CGSize(width: 207, height: 100)
    }
}

private func useIntrinsicContentSize() {
    let subView = CustomView()
    
    view.addSubview(subView)
    subView.backgroundColor = .red
    subView.translatesAutoresizingMaskIntoConstraints = false
    NSLayoutConstraint.activate([
        subView.heightAnchor.constraint(equalToConstant: 100),
        subView.widthAnchor.constraint(equalTo: view.widthAnchor, multiplier: 0.5),
        subView.centerYAnchor.constraint(equalTo: view.centerYAnchor),
        subView.centerXAnchor.constraint(equalTo: view.centerXAnchor),
    ])
    
}

Cảm ơn vì đã đọc!


All rights reserved

Viblo
Hãy đăng ký một tài khoản Viblo để nhận được nhiều bài viết thú vị hơn.
Đăng kí